Tôi vẫn cảm thấy tràn đầy sức sống mặc cho mọi thứ có khó khăn và vất vả. Tôi có thể vượt qua vì có cậu đang ủng hộ tôi. Tôi có thể chịu đựng được nỗi đau vì tôi nghe thấy tiếng cậu đang gào thét tên tôi …
Tuổi trẻ của chúng ta phải chăng ai cũng có cho mình một người như thế?
Một người nắm tay ta cùng đi dưới ánh dương rực rỡ, giữa thế gian hỗn loạn mà khiến cho lòng ta an lạc lạ thường. Một người lặng lẽ ở bên giúp ta chữa lành mọi thương tổn đớn đau, dành cho ta sự dịu dàng và an nhiên nhất. Một người vào ngày hè oi ả đưa ta ly nước mát lành ngọt lịm hay vào ngày đông lạnh giá bao bọc tay ta trong đôi bàn tay ấm áp.
Dẫu thế gian có xoay chuyển đổi thay, người vẫn luôn kề cạnh bên ta.
LÀ BẠN…
Tình bạn phải chăng là tình cảm thiêng liêng nhất của tuổi hoa niên trẻ dại?
Có vui vẻ, có dỗi hờn, có giận dữ, có buồn đau. Dẫu sao chăng nữa, cho tới cuối cùng, tôi và cậu, vẫn dành cho nhau tấm chân tình thuần khiết nhất, trân quý nhất, thiêng liêng nhất. Đó là tình bạn.
Trong những năm tháng tuổi trẻ, ta lưu lạc muôn nơi mọi ngả, gặp gỡ biết bao nhiêu người, kẻ đến người đi, họ chỉ có thể cùng ta ngồi cùng một chuyến tàu trên một đoạn đường ngắn ngủi rồi mỗi người một hướng mà rời đi. Vậy nhưng có chăng một người bạn vẫn nguyện cùng ta đi trọn quãng đường này?
Vậy nhưng tại mái trường Archimedes Academy này, tôi đã được gặp gỡ biết bao người bạn như thế!?
Tình bạn của thời thanh xuân giản dị biết nhường nào! Đơn giản là những tiết học đều đều bên tai giọng thầy giảng, ta gục đầu quay sang khẽ hỏi khi nào thì hết tiết. Đơn giản là trong một giờ học nào đó, ta truyền tay nhau một gói bánh mà lén lút ăn. Đơn giản là những giờ ngủ trưa ta thì thầm chuyện trên trời dưới biển nhiều không kể xiết rồi gà gật ngủ lúc ban chiều. Đơn giản là những khi tan học ta cùng ghé các quán ăn vặt gần trường, tràn ngập con đường tiếng cười đùa vui vẻ. Đơn giản là những ngày thi nối tiếp ta cùng nhau nỗ lực mà cố gắng, mà học tập. Cũng có khi là một lần cãi vã vì những chuyện không đâu rồi lại nhanh chóng làm hòa. Hay có khi là một câu chuyện mà cậu kể cho tôi khi ấy, trong cuộc trò chuyện của chúng ta. Hay đơn giản chỉ là trao cho nhau một ánh mắt, một nụ cười mà thôi.
Có chăng những kỉ niệm bên người bạn khi ấy tưởng chừng như vụn vặt mà khiến ta nhớ mãi không quên? Mai sau, dù có thế nào, hãy nhớ, vào năm ấy, quãng thời gian cấp II cùng học tập dưới mái trường Archimedes ấy, có bạn ở đó, sau những mỏi mệt, bạn vẫn luôn làngườisẻchiavàanủita,vậylàđủ.
Trong cái tuổi niên thiếu ngạo nghễ và cuồng ngông ấy, cái tuổi mấp mé giữa ranh giới trưởng thành và trẻ nhỏ, chính tại ngôi trường Archimedes Academy này đây, tôi tìm thấy cậu, cậu tìm thấy tôi. Vừa khéo, chúng ta tìm thấy nhau! Thật may vì tuổi trẻ của tôi khi ấy có cậu cùng kề vai mà sánh bước!
Tuổi thanh xuân của tôi, cảm ơn, vì đã có cậu. Cảm ơn, vì đã là “chúng ta”!
Minh Phương – 8C1