NGHĨ VỀ CÔ
Con biết mình rồi sẽ phải xa cô
Xa ánh mắt thân thương mỗi giờ lên lớp
Tiếng trống trường tan học
Sẽ chỉ còn là tiếng đồng vọng tháng năm.
*****
Bâng khuâng… con đi tìm mùa xuân
Trong những bài thơ cô giảng
Tìm cánh cò chở nắng
Giọt mồ hôi chát đắng…
Nước mắt Tố Như rơi ướt những trang Kiều.
*****
Cô đã dạy con biết ghét biết yêu
Biết khát khao những điều cô mơ ước
Một nửa câu thơ ngập ngừng… chưa viết được
Nỗi đau không tên nước mắt chảy vào lòng.
*****
Chưa hết một đời chưa hết nỗi riêng chung
Cũng chưa hết vui buồn trăn trở
Âu cũng đành duyên nợ…
Phía sau lưng người còn những dấu chân.
*****
“Đã mang lấy nghiệp vào thân…”
Cô giáo Nguyễn Mỹ Hương